Cha cùng anh đi trên con đường hẹp phủ lớp xi măng mỏng bám đầy rêu xanh. Xung quanh phủ đầy cỏ mọc. Mùi bùn đất nâu hăng cuộn chảy theo dòng sông. Tịch mịch vây kín không gian, tiếng chim phát ra từ tàng cây nào không rõ, không còn tiếng xe chạy, sự thiếu vắng tiếng người cười nói ồn ào, lấp đầy trong lòng là nỗi nhớ về những điều đã qua.
Cha đi trước, anh đi sau. Xung quanh cảnh quan đã thay đổi thật nhiều. Vẫn bờ nước ấy, vẫn thửa đất ấy. Nhà ngoại vẫn chính xác như bao nhiêu năm rồi vẫn thế. Nhưng tất cả đã đồng thời thay đổi. Từ tốn nhưng kiên định. Giây phút này, đã là một thực tại mới.