Tháng mười hai trở mình trong se lạnh. Cơn mưa buốt chẳng êm êm thơ. Nhưng Sài Gòn mưa lạnh bất ngờ khiến lòng người nao nao. Mưa mịt mùng rẻ quạt những hàng cây, xô nghiêng mái ngói Notre Dame Cathedral nỗi buồn xa cách Paris. Như tôi xa cách em.
Tôi không còn ở Sài Gòn, nhưng hiện thân tôi vẫn thế. Tôi rời xa Paris, như tâm trí tôi muốn thế. Đi ngang qua quả tim nước Pháp, tôi hướng về Alsace. Đông Bắc nước Pháp có gì, hay cũng chỉ là tàn dư của cuộc chiến lịch sử, tôi như mê mải quen bước về một mối tình nát tan. Con đường của rượu vang đưa tôi đến Riquewihr. Dưới bóng những ngọn đồi, len xung quanh bạt ngàn những cánh đồng nho, ngôi làng Riquewihr như hiện thân của một mảnh hồn xưa cũ. Lộc cộc dưới chân là đôi ngựa già gõ móng xuống lối đi lát đá. Trên đầu là bệ đầy hoa, khung cửa sổ nhỏ, mái ngói đỏ phong rêu. Tường hào, cổng thành đo đếm thời gian trên áo vai phai nhạt. Từng thiên niên kỷ phủ phục mọi dáng đứng oai hùng.